Không có anh!

Không có anh. Em đã tự tập quen đi lại bằng ô tô. Giờ em k đủ sức đi xe máy đường dài nữa
Nhưng không có anh. Em thức muộn. Hôm nào cũng dặn lòng đi ngủ 9h. Nhưng chẳng hôm nào làm được. Em biết là không tốt. Nhưng...em k làm được. Có khi còn thức tới sáng
Những ngày đau nhức mỏi thế nài. Nếu còn anh, chắc chắn sẽ được anh xuýt xoa xoa bóp cho em dễ ngủ
Em bắt đầu vào thời kì nhức mỏi. Nằm thế nào cũng khó. Giá có anh. Em sẽ được gác lên người anh. Một cái gối vững chắc k xô lệch. Em cứ trở mình anh sẽ lập tức xoay để em được thoải mái. Em nhớ những ngày có anh. Sau này phải đi những bước một mình. Em không thể trả lời làm sao em có thể đi tiép. Liệu anh có đang chờ đón em? Anh có biết em khổ sở thế nào với cuộc sống k có anh? Vật chất đâu quyết định được gì trong những ngày tháng ta có nhau ta bên nhau? Anh thân yêu. Em trở thành gánh nặng của chính mình. Của gia đình. Anh. Anh đang ở đâu? Anh có đang nhìn thấy em k? Em đã khóc vì anh những ngày mình yêu nhau. Cho đến giờ. Em vẫn lặng lẽ rơi nước mắt vì anh. Nhưng anh thì k còn nữa để em có thể lao đến. Nếu biết trước thế nài. Trong cả quãng thời gian quen nhau có lẽ anh sẽ vẫn đong đếm từng ngày và nhất định chúng mình sẽ không có những khoảng lặng hay cãi nhau. Em yêu anh nhiều lâm. Em cũng thương chồng em nhiều lắm. Em đã đánh đổi nhiều thứ cho nhiều người. Có phải vì thế. Tình yêu và cuộc sống của em. Là anh. Chỉ ngắn ngủi thế k? Có phải vì em đã dánh đổi hạnh phúc một lần nào đó? Em xin lỗi. Nhưng em nhớ anh nhiều lắm. Chồng yêu ơiiii

Nhận xét

Bài đăng phổ biến